Còn bố gọi anh tôi vào phòng khách và mắng một trận.
Anh trai tôi ngoại hình bình thường, thu nhập cũng chỉ đủ chi tiêu cho bản thân và không giỏi tán tỉnh bạn gái nên 38 tuổi chưa có mảnh tình vắt vai. Những năm qua, anh tôi cũng chịu khó đi tìm người yêu lắm nhưng chưa mở được trái tim cô nào.
Anh tôi than phiền bản thân không có tiền nên chẳng thể tìm được bạn gái. Nhưng bố tôi nói nhiều người đàn ông tay trắng, ngoại hình không mấy ấn tượng mà cũng có nhiều cô gái theo đuổi.
Sở dĩ anh tôi không có bạn gái là do khâu nói chuyện quá yếu kém và cần phải thay đổi. Bố bảo có lần làm mai cho anh tôi, phía cô gái phản ánh lại là anh ấy nói rất vô duyên. Câu trước anh tôi khen bạn gái đẹp nhưng câu sau lại bảo người ta mới 25 tuổi mà như già dặn như 30. Anh khen người ta như thể chê bai vậy, nói chẳng đâu ra đâu, thà im lặng người ta còn mến. Mở miệng ra nói chẳng có suy nghĩ gì cả.
Bị bố tôi chỉnh đốn cách ăn nói rất nhiều nhưng anh tôi không chịu thay đổi, lúc nào cũng cho bản thân là đúng, giỏi.
Không muốn anh tôi ế vợ, mẹ thuyết phục bố dùng hết tiền dưỡng già đưa cho anh ấy mua nhà. Mẹ nghĩ khi có nhà thì anh tôi dễ dàng kiếm được vợ hơn. Đồng tình với quan điểm của mẹ, bố đồng ý xuất tiền cho anh tôi mua nhà riêng.
Tuần vừa rồi, anh tôi bất ngờ lái về chiếc xe hơi rất đẹp, bố mẹ ngạc nhiên chạy ra xem và rối rít hỏi xe của ai? Anh tôi nói:
"Con nghĩ kỹ rồi, muốn có người yêu thì phải đi ô tô xịn, thế nên con quyết định dùng tiền của bố mẹ cho để mua xe. Chiếc xe này trị giá 1,2 tỷ, số tiền còn lại sẽ dành để mua quần áo, giày, đồng hồ và đầu tư cho tình phí. Như thế thì mới có bạn gái được, chứ mua nhà, đi nói chuyện với người ta chẳng lẽ lại khoe anh có nhà rồi, như vậy vô duyên lắm?".
Nghe xong những lời anh tôi nói, mẹ ôm ngực và phải bám tựa vào bố mới đứng vững. Bố dìu mẹ vào giường và những ngày sau đó mẹ không thiết ăn uống gì, lúc nào nước mắt cũng chực khóc. Có lẽ quá uất ức trước việc làm của anh tôi nên bà không nói lời nào cả tuần nay.
Còn bố gọi anh tôi vào phòng khách và mắng một trận. Ông bảo số tiền đó cho anh ấy mua nhà, tại sao lại đi mua xe làm gì? Ai dám lấy người đàn ông mà có mỗi chiếc xe đẹp, không nhà, tiền chỉ đủ đắp vào bản thân? Bố rất hối hận vì đã dốc cạn tiền đưa cho anh tôi.
Sợ xe để lâu mất giá, bố bắt anh tôi bán xe và lấy lại tiền. Nhưng anh tôi không chịu và nói là khát khao mua xe từ lâu rồi, bây giờ đạt được ước mơ, sẽ không từ bỏ chiếc xe yêu thích. Gia đình tôi bất lực, không biết phải nói sao cho anh tôi hiểu nữa?