Người ta cứ thích cầm kinh tế trong nhà chứ tôi sợ lắm rồi.
Chồng tôi, người đàn ông bảo thủ đến mức dù trời có sập xuống để phản đối thì anh ta vẫn nhất định cho rằng mình đúng. Cố chấp đến mức ngày ra tòa bỏ nhau rồi anh ta vẫn phải cố lý luận với thẩm phán xem anh ta đúng hay tòa án đúng.
Tôi lấy chồng sớm. Đấy! Chết nhất ở cái chuyện lấy chồng sớm, chưa bàn đến chuyện kinh tế không vững vàng mà chỉ riêng cái mắt nhìn người thôi đã có vấn đề rồi.
Hồi ấy tôi lấy anh ta vì thấy anh ta hiền lành, chịu khó làm ăn dù chỉ là làm công ăn lương thôi. Đã vậy, tôi thấy anh ta không thuộc dạng chơi bời, tiêu xài bạt mạng dù gia đình cũng gọi là khá giả, tôi đâu có biết, đấy không phải là tiết kiệm mà là ki bo.
Bố mẹ chồng tôi thuộc kiểu bố mẹ chồng thời 4.0, ông bà không can thiệp gì vào cuộc sống con cái, chưa cần chúng tôi mở lời ông bà đã tự mời hai đứa ra ở riêng, gia đình ai người ấy tự chăm!
Về phần bố mẹ chồng, tôi không có bất kỳ lời phàn nàn nào. Ông bà giúp được thì sẽ cố giúp nhưng ông bà luôn nói rõ cho vợ chồng tôi hiểu giúp là giúp chứ không phải nghĩa vụ của ông bà.
Chúng tôi tự lập, bố mẹ chồng cũng không bắt chúng tôi phải báo hiểu gì, ông bà về quê mua nhà ngay gần biển, an hưởng tuổi già. Hè thì tôi dắt 3 đứa con về chơi với ông bà, ông bà chăm cho đến lúc đi học thì tự về mà đón con lên. Đến lúc tôi và chồng dắt nhau ra tòa thì thật sự trong lòng tôi vẫn chỉ tiếc bố mẹ chồng mà thôi.
Chúng tôi lấy nhau cách đây 10 năm, khi ấy lương của anh 20 triệu. Sau 10 năm, lương anh 25 triệu. Có rất nhiều cơ hội phát triển hơn, rất nhiều nơi mời anh đến làm với mức hấp dẫn hơn nhưng anh đều từ chối. Lý do là vì công việc ở đây nhàn, anh làm chục năm quen rồi không muốn thay đổi.
Trong khi đó, tôi đi làm sau anh vài năm và giờ lương đã gấp đôi lương anh. Tôi không ngần ngại nắm bắt cơ hội đến với mình, càng không ngại vất vả, miễn sao kiếm được tiền nuôi con cái và cuộc sống thoải mái hơn.
Về vấn đề tiền bạc, mỗi tháng chồng tôi đưa cho tôi 20 triệu để lo cho cả nhà. Tiền trả nợ ngân hàng đã là 7 triệu rồi, còn lại chắc chị em cũng hiểu 13 triệu liệu có đủ để chi phí gia đình 5 thành viên hay không.
Đương nhiên sinh hoạt gia đình thì tôi cũng phải góp vào. Vậy là mỗi tháng anh góp 20 triệu, tôi cũng góp 20 triệu để chi phí chung trong nhà.
Không tính thu nhập của tôi, mỗi tháng tôi tiết kiệm 10 triệu được từ tổng 40 triệu góp chung kia. Tức là tôi chỉ chi khoảng 23 triệu/tháng cho cả nhà sau khi đã trả nợ ngân hàng.
Tôi cũng nhận ra tôi không quá nặng nề chuyện phải tiết kiệm đâu vì tôi cũng kiếm được vả lại tôi có tư tưởng là cố gắng kiếm nhiều tiền chứ không phải cố gắng bóp mồm bóp miệng để tiết kiệm. Đặc biệt là với con cái, tôi sẵn sàng chi cho các con rất nhiều. Thế nhưng tôi nghĩ, ở thành phố lớn lo cho 1 gia đình 5 người thì 23 triệu là con số bình thường mà, tôi chẳng biết phải vun vén hơn sao nữa vì thấy như vậy là quá hợp lý rồi.
Đùng một cái chồng tôi đòi mua ô tô. Tôi cũng thấy ổn nên đồng ý nhưng vấn đề nằm ở chỗ, tôi chỉ định mua chiếc xe tầm 700 triệu quay đầu thôi nhưng chồng tôi thì đòi mua xe gần 3 tỷ!
Tôi đương nhiên không đồng ý, nhà toàn làm công ăn lương thì đi cái xe vài tỷ để làm gì, xe thì cũng chỉ là phương tiện, nhà mình không thừa tiền thì mua xe xịn với chẳng xe đẳng cấp để vênh váo với ai đâu cơ chứ.
Tôi từ chối với lý do không đủ tiền đâu, cả nhà cả cửa bây giờ chỉ có từng ấy thôi. Cứ tưởng nói thế là chồng từ bỏ ý định kia, ai ngờ chồng tôi quay sang hạch sách là mỗi tháng đưa cho tôi tận 20 triệu mà giờ đâu hết rồi, tại sao không đủ tiền.
Tôi bảo mỗi tháng tiết kiệm được từng đó còn lại chi cho gia đình thì chồng tôi nhăn nhó kêu tiêu gì mà khiếp thế, ăn cho lắm vào rồi không để ra được đồng nào.
Kể từ hôm ấy, ngày nào chồng tôi cũng rả rích bên tai chuyện mua cái ô tô kia rồi bắt đầu kêu tôi làm cái gì mà tiết kiệm được có 10 triệu/tháng.
Cãi nhau một hồi không giải quyết được gì, anh ta đòi mua xe tiền tỷ kia trả góp, tôi càng không đồng ý thì anh ta đòi ly hôn để chia tài sản.
Ban đầu tôi tưởng anh ta đùa, nhưng anh ta nộp đơn ly hôn đơn phương thật. Tòa nhìn thấy lý do ly hôn vì vợ không đồng ý mua ô tô 3 tỷ mà họ tưởng đùa cơ mà.
Tôi chẳng phản đối, kệ anh ta muốn làm gì thì làm. 2 lần gọi lên hòa giải không thành rồi. Có khi bọn tôi bỏ nhau thật. Mà thôi bỏ cũng được chứ tôi đau đầu quá rồi. Đời thuở nhà ai đòi mua ô tô không được liền quay ra đòi bỏ vợ không?