Yếu tố thu hút ánh nhìn nhất trên chiếc Ural M-100 chính là ngôn ngữ thiết kế khí động học thanh lịch - tương tự như trên những sản phẩm của studio Pininfarina (Italy) - với chụp chắn gió đầu xe tích hợp cả cụm đèn pha và đèn tín hiệu.
Từ những năm 60 của thế kỷ trước, người Nga (Liên Xô cũ) đã có những suy nghĩ nghiêm túc về việc tăng tính cơ động cho các sĩ quan cảnh sát và nhất là các thanh tra giao thông bởi đây là những người được giao nhiệm vụ đặc biệt và có quyền ưu tiên khi lưu thông trên mọi con đường.
Và họ đã đặt ra mục tiêu là chế tạo mẫu xe máy có thể tăng tốc lên tới 150 km/h khi chạy một mình, và đến 120 km/h khi gắn thêm ghế phụ (phiên bản sidecar). Ngày nay không khó để tìm được một vài mẫu xe mô tô phân khối lớn có thể đạt tới vận tốc trên, thế nhưng với trình độ khoa học kỹ thuật ở thập niên 60 của thế kỷ trước thì đây quả thật là một kế hoạch rất tham vọng.
Không giống như xe máy hoặc ô tô dân sự, tất cả các phương tiện giao thông của cảnh sát luôn được ưu tiên sử dụng động cơ mạnh mẽ có công suất lớn (tiếng Nga: форсированные двигатели) tinh chỉnh đặc biệt và kèm theo rất nhiều "đồ chơi".
Ví dụ: trên xe máy cảnh sát được lắp đặt các đài liên lạc thu phát, loa phóng thanh, còi hụ, đèn hiệu nhấp nháy và những trang bị khác đặc trưng cho ngành cảnh sát. Bên cạnh đó, ngoại hình của những chiếc xe này thường rất mạnh mẽ, ấn tượng và nổi bật trên đường, từ đó, một cách tự nhiên đã giúp cho người điều khiển chiếc xe nhận được sự kính sợ từ những người tham gia giao thông khác.
Đây cũng chính là những ý định của các nhà thiết kế khi xây dựng nên chiếc mô tô tuần tra đặc chủng Ural M-100.
Vậy giữa model xe cảnh sát này và những chiếc xe được sản xuất hàng loạt có điểm gì khác biệt?
Yếu tố thu hút ánh nhìn nhất chính là ngôn ngữ thiết kế khí động học thanh lịch - tương tự như trên những sản phẩm của studio Pininfarina (Italy) - với chụp chắn gió đầu xe tích hợp cả cụm đèn pha và đèn tín hiệu. Chính kiểu thiết kế này khiến cho chiếc xe trông vừa nhanh nhẹn, thanh thoát, đồng thời vẫn bảo vệ được người lái khi di chuyển ở tốc độ cao. Và thật đáng tiếc là những chi tiết này không được đưa vào phiên bản dân sự sản xuất hàng loạt.
Phần chụp khí động này do nhà thiết kế xe mô tô đua Geisler phát triển và được chế tạo bằng thép tấm, nhờ đó mà hệ số cản gió mặt trước của xe đã được cải thiện rõ rệt.
Bên cạnh đó không thể không nhắc đến mẫu động cơ hiện đại hóa dung tích 1040 cc cho công suất 40 mã lực. Nó xứng đáng nhận được sự kính trọng đặc biệt từ những người am hiểu và đam mê xe cộ. Vậy nhưng ngay cả mẫu động cơ mạnh mẽ như vậy cũng không thể giúp chiếc xe có được vận tốc 150 km/h theo như yêu cầu ban đầu đã đề ra. Trong các bài thử nghiệm và kiểm tra thì tốc độ tối đa mà những phiên bản mẫu đạt được chỉ là 132 km/h (không gắn ghế phụ) và 108 km/h (bản sidecar).
Phiên bản sidecar cũng được trang bị phanh tay (parking brake).
Sau đó, các nhà thiết kế đã sửa đổi bổ sung động cơ để tăng công suất lên 50 mã lực, đồng thời đặt ra điều kiện khắt khe hơn về nhiên liệu: cần phải sử dụng xăng có chỉ số octan cao (không dưới 85), và ở thập niên 60 thì rất khó để tìm được loại xăng như vậy.
Đặt dưới xi-lanh bên phải trên chiếc xe Ural M-100 là một còi hụ đặc biệt với âm thanh được tạo ra bởi sự truyền động từ bánh đà của động cơ. Ngoài ra, đèn xi nhan của M-100 cũng có cơ chế hoạt động độc đáo bằng cử động: người lái sẽ xoay nhẹ tay cầm bên trái để tắt/bật đèn tín hiệu này.
Sau khi 3 chiếc xe mẫu M-100 vượt qua được các bài kiểm tra liên ngành thì lô hàng 12 chiếc xe đầu tiên đã nhanh chóng được xuất xưởng. Nhưng thật không may là mẫu xe tuyệt vời này đã bị ngừng phát triển bởi nhà máy Ural khi đó "chưa sẵn sàng" đáp ứng kế hoạch sản xuất 1500 chiếc mỗi năm, và bên cạnh đó thì trong thiết kế của M-100 vẫn có một số yếu tố chưa hoàn thiện.
Vì vậy, người Liên Xô đã quyết định cho sản xuất mẫu xe tuần tra M-63P có giá thành rẻ hơn. Thế là câu chuyện về mẫu xe cảnh sát "ngầu lòi" M-100 đã sớm kết thúc với vài nguyên mẫu và một số chiếc được sản xuất loạt nhỏ. Tất cả những tài liệu và báo cáo liên quan đến mẫu xe này bị xếp vào kho lưu trữ và dự án đã chết trong lặng lẽ.
Mẫu xe kế nhiệm M-62
Sự "ra đi" của Ural M-100 đã để lại nhiều tiếc nuối cho những người yêu thích xe phân khối lớn nói chung và xe đặc chủng nói riêng ở Liên Xô. Người ta tin rằng, nếu các kỹ sư cố gắng phát triển thêm và hoàn thiện mẫu xe này thì rất có thể nó đã mở ra một thời kỳ mới cho dòng xe máy Ural hiện đại.