Đôi khi, trong cuộc sống có những câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình nhưng vẫn khiến bản thân phải nghĩ ngợi. Như câu chuyện của tài xế Grab bike dưới đây cũng như vậy. Đọc xong những câu chữ anh viết, ai cũng đều cảm thấy thật buồn.

"Hôm nay có nhận một chuyến xe từ bệnh viện 108 về Nam Xa La. Chị khách bảo tôi đón hộ mẹ chị trong khoa cấp cứu. Tôi giải thích rất rõ rằng trời đang mưa to và chị nên đặt Grab car, hoặc tốt nhất gia đình nên tới đón cụ.

Chị lại nói rằng cụ không đi được ô tô, còn chị đang bận việc không qua đón cụ được. Chị cũng không quên năn nỉ tôi đưa cụ về, vì cụ đã chờ ở viện cả chiều rồi, không tài xế nào nhận đưa cụ về cả, hơn nữa chị còn dặn rất rõ ràng "Em cứ hỏi cụ nào là mẹ của anh T.".

Tôi tặc lưỡi đồng ý, bởi nghĩ tới cảnh một bà cụ ngồi chờ để được về nhà cả buổi chiều trong bệnh viện, tôi không đành lòng.

Vào sảnh chờ khoa cấp cứu, tôi phải hỏi hết cụ này tới cụ khách "Cụ là mẹ của anh Tuấn ạ? Con gái cụ nhờ cháu đưa cụ về", mãi sau mới tìm được cụ.

Tuy nhiên khi tôi hỏi cụ "Cụ về Xa La ạ", cụ bảo cụ không biết (!) Hơi hoảng, tôi gọi ngay cho chị khách thì chị nói tỉnh bơ: "Bà nhà quê ra nên không biết gì ý mà, bà khỏe chán, em cứ đưa bà về cho chị".

Nghe xong câu nói vừa vô cảm, vừa có ý miệt thị đấy, tôi chợt hiểu người gọi xe là con dâu cụ, còn anh T. kia là con trai cụ.

Câu nói của con dâu khiến tài xế Grab bike xót xa, quay lại nhìn bà cụ mình vừa chở từ viện - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa).

Khi gần đến nhà, tôi gọi lại cho chị, nói rất rõ là tôi sắp tới rồi, chị xuống đón luôn kẻo cụ phải chờ. Nhưng sau khi tới nơi, cụ vẫn phải chờ khá lâu. Tôi gọi lại cho chị thì chị bảo mẹ chị đang xuống đón rồi.

Mãi sau mới thấy một cô khá trẻ và khỏe (hơn 60 tuổi gì đó) từ hành lang đi ra, vẫy tay niềm nở, cầm tay cụ thắm thiết.

Nhìn mẹ đẻ của chị kia, tôi giận đùng đùng luôn. Chị bận việc gì mà không đi đón mẹ chồng được? Mẹ đẻ chị khỏe re, ăn vận còn ngắn hơn cả thiếu nữ 18 không nhẽ không trông cháu được cho chị 1 tiếng? không nấu hộ cho chị được bữa cơm chiều? để chị dành ra 1 tiếng lên đón mẹ chồng chị?

Thậm chí cụ còn không biết mình về đâu cơ mà? Thậm chí cụ còn đang ốm? Kể cả trời mưa gió? Chị để mặc cho mẹ chồng chị giữa trời mưa gió cho một người chạy xe ôm chị không hề biết? Và chị chỉ vô cảm buông một câu "bà ở quê ra... em cứ đưa bà về".

Thấy mẹ đẻ chị tỏ vẻ tình cảm, thắm thiết với mẹ chồng chị, tôi hỏi "Anh chị bận gì mà không đón cụ về được", thì cái con người mà vừa rồi còn tay cầm tay thắm thiết với cụ không thèm giấu cái bĩu môi khinh bỉ "Nó còn bận chứ rảnh như mấy thằng xe ôm đâu".

Lúc lên xe, cụ vừa đi vào sảnh rồi vẫn vẫy tay chào tôi mãi. Tự dưng thấy thương cụ quá".

Câu chuyện trong ngày mưa gió của anh Grab bike thật buồn. Có quá nhiều lí do để nói đến chuyện bận của con trai con dâu cụ nhưng công việc nào lại quan trọng hơn chuyện đón mẹ. Đọc câu chuyện, nhiều người nghĩ ngay đến kịch bản cụ đi khám một mình đến khi về nhà cũng phải đi từ xe của một người xa lạ.

Một câu chuyện về tình cảm gia đình được chia sẻ giữa cuộc sống hiện đại bộn bề đã khiến người đọc phải cay mắt, bỗng chợt nhớ về gia đình mình...