-Lâu lâu hai bọn mình không đi đâu với nhau nhỉ! Bận rộn với "chúng nó" suốt.

-Nhất trí thôi, nhưng kiếm chương trình nào chỉ 2 ngày và đường sá nhẹ nhàng nhé!

-Ba ngày đi em, cho thoải mái, bọn trẻ con giờ ở với ai chả xong.

Vợ tôi không đổi ý. Vốn sợ vợ, tôi không mè nheo nữa.  Cuối tuần, chúng tôi xách xe đi sau khi quyết định hành trình : Hà Nội - Suối Giàng - Mộc Châu - Hà Nội.

Chạy êm ru được 1/4 đường Láng - Hòa Lạc quen thuộc, tốc độ cứ giảm dần rồi... dừng lại. Tắc đường! Đường "cao tốc" đấy! Không đắn đo, tôi quay đầu luôn để theo hướng Cầu Diễn - Sơn Tây...

Theo kế hoạch thì nghỉ trưa tại Suối Giàng, nhưng vụ tắc đường buộc chúng tôi phải dừng chân tại bên cạnh đồi chè Phú Thọ. Chỉ có bánh mỳ ỉu và thức ăn nguội, nhưng với không khí vùng cao sao thấy ngon miệng thế! Cả hai vợ chồng cắm đầu cắm cổ ăn chả nói với nhau cầu nào ngoài từ "ngon". Xong "bữa", vục mặt vào gầu nước giếng của nhà dân ven đường, ngồi bệt xuống. Sướng! Lúc đấy mới bắt đầu buôn dưa lê. Đúng là "bánh mỳ là đầu câu chuyện"....

img 

Đặt chân tới đất Yên Bái, cảm thấy thời gian gấp quá (tất cả chỉ tại cái đường cao tốc), chúng tôi quyết định không ngủ đêm tại Suối Giàng như kế hoạch nữa. Lang thang chụp ảnh, lọ mọ chán chê, chúng tôi chạy thẳng tới thị trấn Phù Yên. Ở đây "phố" cực : massage, gội đầu, nhuộm tóc, karaoke đủ cả. Kiếm được chỗ ngủ qua đêm, cất đồ, chúng tôi đi dạo trên những cánh ruộng bậc thang, lúc đó trời bắt đầu tối. Chắc chắn cảm giác "mát mẻ" hơn nhiều so với những gì chúng ta cảm nhận qua ảnh : túp lều ở góc ảnh và xung quanh là những bậc thang màu xanh theo bố cục 1/3 cứng nhắc. Rất phóng khoáng và tự do.

img

... 4h30 sáng. Gà gáy, loa phóng thanh phát tin. Ở nhà mà còi xe rú ầm ĩ mà vẫn ngủ như không tới 7h00 - 7h30, nhất là trời lạnh thế này. Ấy thế mà nơi này dậy sớm thế vẫn tỉnh như sáo. Đã dậy thì lên đường luôn thôi cho sớm. Lúc đó, đài phát thanh đang đếm 1 đến 8 cho bài thể dục buổi sáng của bà con. Họ cũng quần lửng, áo hai dây. Lạ chưa!

Đường từ Phù Yên tới Mộc Châu đẹp. Dọc theo bờ Sông Đà, qua bến phà Vạn Yên, rồi hai bên đường bạt ngàn hoa đào, mận và nhiều loài hoa khác trong sương mù. Từ Mộc Châu về Hòa Bình, chúng tôi dừng không biết bao nhiêu lần vì cái đẹp của đào rừng, và lần nào cũng chỉ "nốt lần này thôi"  

img
 
img
 
img

img

Sau bữa trưa ở Mai Châu đã là 3h chiều rồi, nhìn ra sau xe : một đống rau vùng cao tươi rói, chúng tôi nghĩ đến bữa tối. Và sau hơn 2 tiếng, chúng tôi đã thong dong trên nhưng con phố nhỏ của Hà Nội. Vợ đưa chuyện :

-Các chuyến đi khác với bạn của anh, đường sá có thế này không?

-Cũng thế, toàn đường đẹp – tôi nói dối (toàn đường xóc lộn ruột)

-Dạo này anh lái lên tay nhỉ! Đã bằng Hải Kar chưa?

-À! Lái xe thì chưa, nhưng hắn còn nhiều thứ kém anh.

Cười...