Ngủ ở miền núi chả cần báo thức mà cứ dạy sớm mới tài. Pha ấm trà, nhâm nhi điếu thuốc thơm loại tốt, ngắm sương lạnh bảng lảng qua ô kính, thật kém gì tiểu thuyết? Đấy, khí trời buổi sáng ở Đồng Văn và ngày đi thứ ba của chúng tôi đã bắt đầu như vậy.
Mảnh đất địa đầu phía Bắc của Việt Nam mang vẻ đẹp mà những cô gái thị thành đài các có vô tình qua đây chắc sẽ buông thõng 1 câu: “Chó ăn đá, gà ăn sỏi”. Nhưng với người ham đi, Lũng Cú có vẻ đẹp hoang bạt, khắc khổ như những con người nơi đây vậy.
Đứng từ trên cột cờ Lũng Cũ có thể phóng hết tầm mắt, có nhẽ đến 20 km phụ cận chứ chả chơi. Có câu “Thấy nhau trong tầm mắt, gặp nhau mất nửa ngày”, Lũng Cú là vậy. Không vách đá tai mèo dựng đứng, chỉ những những ngọn núi đá lẫn đất nhìn xa cứ bàng bạc khi sáng rồi lại chợt vàng như rơm khi trời chiều.
Ngắm nghía, chụp ảnh “no nê”, chúng tôi xuống núi. Vào một ngôi nhà đẹp nhất vùng mà đứng trên cột cờ chúng tôi đã nhắm trước, nhà bác Vàng Chứ Li. Nhà gỗ, tuờng xếp đá rất đẹp, ham chụp từ sớm nên máy ảnh hết cả pin. Đành tự an ủi, chả có cái thứ máy nào lưu được cái xúc cảm của con người cả. Thôi cứ vào chơi cho thỏa.